NGƯỜI TÀI XẾ KHÔNG BAO GIỜ ÄẾN MUỘN
Â
Từ thuở bé, tôi đã quen vá»›i việc ngồi trong lòng cha, trên chiếc xe đạp cá»c cạch, gầy nhÆ° ngÆ°á»i của cha và cùng cha tôi Ä‘i khắp thế gian nà y. Trong trà óc non ná»›t của má»™t cô bé ba tuổi nhÆ° tôi ngà y ấy, hai từ “thế gian†chỉ Ä‘Æ¡n giản là má»—i sáng cha Ä‘Æ°a tôi đến trÆ°á»ng, chiá»u lại đón tôi vá» hay thỉnh thoảng đèo tôi Ä‘i công viên chÆ¡i. Thế thôi nhÆ°ng lúc ấy tôi thÃch lắm, thÃch cảm giác gió phả và o mặt mát rượi, thÃch lÃu lo kể cho cha nghe từ chuyện nà y đến chuyện khác và thÃch nhất là được ngồi gá»n trong vòng tay ấm áp, hiá»n từ của cha.
Và o lá»›p Má»™t, cha vẫn là ngÆ°á»i Ä‘Æ°a tôi đến trÆ°á»ng, vẫn nở nụ cÆ°á»i quen thuá»™c khi nghe tôi kể chuyện. Chỉ khác là “con ngá»±a sắt†đã được thay thế bằng má»™t chiếc xe máy, tuy cÅ© kÄ© má»™t chút nhÆ°ng nó cÅ©ng giúp tôi đến lá»›p đúng giá» hÆ¡n.  Hôm cô cho Ä‘á» văn “Hãy tả má»™t đồ váºt mà em thÃch nhấtâ€, tôi đã tả vá» chiếc xe máy của cha và đạt Ä‘iểm cao nhất lá»›p. Khi Ä‘Æ°a Ä‘iểm chÃn vá» cho cha, tôi nháºn thấy ánh mắt cha ánh lên niá»m vui rạng ngá»i, khác vá»›i những lần tôi đạt Ä‘iểm cao khác.
Lên cấp hai, ngoà i giá» há»c chÃnh khóa tôi còn phải há»c thêm, tham gia các hoạt Ä‘á»™ng phong trà o ở lá»›p. Cha vẫn luôn là ngÆ°á»i táºn tụy Ä‘Æ°a đón tôi má»—i ngà y, ngà y nắng cÅ©ng nhÆ° ngà y mÆ°a. Lúc nà o cha cÅ©ng có mặt sẵn ở cổng trÆ°á»ng sau má»—i giá» tan há»c vá»›i há»™p sữa hay ổ bánh mì để “bồi dưỡng†cho tôi trÆ°á»›c khi đến lá»›p há»c thêm. Vất cả, mệt má»i là thế nhÆ°ng chÆ°a bao giá» cha than lấy má»™t lá»i. Tôi có thể cảm nháºn rõ mùi mồ hôi trên lÆ°ng áo Æ°á»›t đẫm của cha, mùi của những đắng cay nhá»c nhằn mà cha đã trải qua để nuôi tôi khôn lá»›n.
Lá»›n thêm chút nữa, tôi xin được tá»± Ä‘i xe đạp cho cha đỡ vất vả nhÆ°ng cha má»™t má»±c từ chối. DÆ°á»ng nhÆ° cha sợ tôi rÆ¡i khá»i sá»± che chở, đùm bá»c của NgÆ°á»i. Thế là má»™t lần nữa, cha tiếp tục là ngÆ°á»i tà i xế của riêng tôi, ngÆ°á»i tà i xế không bao giỠđến muá»™n. Có những hôm mÆ°a tầm tã hay công việc báºn ngáºp đầu, cha vẫn gác lại tất cả, trùm má»™t chiếc áo mÆ°a cho cả hai cha con, rồi cứ thế chạy, Ä‘Æ°a tôi đến trÆ°á»ng. Ngồi sau lÆ°ng cha, tôi thấy cái lÆ°ng to nhÆ° má»™t khoảng trá»i. Khoảng trá»i phÃa sau lÆ°ng cha, không sợ hãi, không sóng gió, ấm áp và bình yên. Tôi lúc ấy chỉ thấy giá nhÆ° suốt Ä‘á»i tôi có thể nấp sau lÆ°ng cha, để cái cảm giác ấm áp và an toà n sẽ theo tôi mãi mãi thì hay biết chừng nà o.
NhÆ°ng tôi hiểu, má»™t ngà y nà o đó, lÆ°ng của cha sẽ không còn đủ lá»›n để che chở cho tôi trÆ°á»›c sóng gió của cuá»™c Ä‘á»i, sức khá»e của cha không còn đủ để nâng đỡ cho tôi những bÆ°á»›c Ä‘i. Trong khi tôi má»—i ngà y má»™t lá»›n thì cha má»—i ngà y má»™t nhá» bé Ä‘i. Vì gánh nặng cuá»™c Ä‘á»i, vì tuổi già sức yếu. Tuổi má»›i cho con, tuổi già cho cha. Tôi sẽ lá»›n lên, bị cuốn và o vòng xoáy cuá»™c Ä‘á»i, yêu và chăm sóc cho gia đình của riêng tôi. Tuy nhiên, tôi biết rằng, ở má»™t nÆ¡i nà o đó trong trái tim tôi vẫn luôn ngá»± trị má»™t tình yêu bất diệt dà nh cho cha và chiếc xe máy cÅ© kÄ© đã dõi theo tôi trong những tháng năm đến trÆ°á»ng. Tôi yêu cha - ngÆ°á»i tà i xế của cuá»™c Ä‘á»i tôi.
Â
|