French (Fr)简体中文English (United Kingdom)

Trường Trung học Thực Hành-Khối chuyên ĐHSP
“Nâng cao chất lượng giáo dục toàn diện; phát triển giáo dục mũi nhọn; rèn luyện năng lực vận dụng sáng tạo của học sinh vào thực tiễn cuộc sống”
  
Nhật ký của Mẹ PDF. In Email
Thứ ba, 29 Tháng 9 2015 01:00

 

Họ và tên: Trần Ngọc Ánh Linh

Lớp: 11CV

Trường: Trung học Thực hành Đại học Sư phạm

Nhật ký của Mẹ

Tùng… tùng … tùng

Tiếng trống vang lên như xóa tan bầu không khí im lặng của trường, học sinh đổ nhau ra sân như đàn ong vỡ tổ, ai nấy đều vui cười tíu tít. Có đám bạn thì chạy xe vội vã để kịp giờ học thêm, có người lại ngồi ghế đá sân trường chờ gia đình đến đón, cũng có bạn ra trạm xe buýt gần trường để đón xe. Đó là cảnh tượng hầu như mỗi ngày ở trường Phổ thông tôi đang học lúc về chiều.

Đi đến giữa sân, đột nhiên có ai đó vỗ vào lưng khiến tôi giật mình:

- Linh, hôm nay đi uống nước với Hoàng và mọi người nhé?

Đó là Hoàng, người bạn thân của tôi. Chúng tôi từng học cùng lớp Tiểu học lẫn Trung học nhưng ở Phổ thông chỉ là cùng trường. Cậu ấy là học khá giỏi lại rất hòa đồng nên ai cũng yêu mến cả.

- Xin lỗi nhé, Linh có nhiều việc tối nay quá, hôm nay cũng phải đi làm thêm nữa.

- Lúc nào cũng vậy, Hoàng không ép nhưng đừng làm việc quá sức để ảnh hưởng sức khỏe nhé! - vừa nói Hoàng vừa xoa nhẹ đầu tôi.

Tôi là Linh, một đứa học sinh Phổ thông bình thường, học hành thì tương đối tốt. Tuy nhiên tôi không được sinh ra trong một gia đình hạnh phúc hay khá giả như Hoàng và bao người bạn cùng trang lứa. Ba tôi mất lúc tôi còn khá nhỏ, tôi không có ký ức rõ ràng về ông ấy nhiều lắm. Hiện tại tôi đang sống với mẹ và tôi không muốn dựa dẫm vào bà ấy quá nhiều cho nên tôi đã kiếm các công việc làm thêm mỗi tối để có tiền đóng học phí. Có lẽ chính vì vậy mà hầu như khi Hoàng hay ai đó trong lớp rủ rê đi chơi một lát đâu đó sau giờ học thì tôi không bao giờ đi được.

Tôi đạp xe về nhà như mọi hôm, khí trời khá nóng bức dù đã là chiếu tối. Hình như trong gió đã có mùi của đêm hè bởi cái hương đêm ấy se se lạnh nhưng lại cho ta cái cảm giác náo nức, nồng ấm trong lòng vì hè thường là mùa của lễ hội. Nhưng trước khi tận hưởng những ngày tháng lễ hội hè vui vẻ ấy, đám học sinh chúng tôi phải hoàn thành bài kiểm tra cuối kì vào giữa tháng tư này.

Về đến nhà, tôi để cặp lên bàn học, rồi vội đi tắm và ăn tối. Trong lúc loay hoay dưới bếp để chuẩn bị bữa ăn, tiếng ai đó ngoài cửa vọng vào:

- Mẹ về rồi!

Tôi im lặng không nói gì, cũng chỉ như mọi ngày. Mẹ tôi là một nhân viên dọn dẹp ở một công ty khá lớn, tôi với mẹ thực sự không hiểu nhau mấy dù sống cùng nhau. Nhưng có một điều đặc biệt hơn cả đó là mẹ tôi không hề có con mắt trái. Có thể ai đó không tin nhưng đó là sự thật, mẹ tôi bảo đó khiếm khuyết bẩm sinh. Chính vì lí do đó mà tôi không bao giờ để mẹ tôi gặp bạn bè trong lớp hay những người tôi quen bởi một lí do đơn giản là tôi cảm thấy xấu hổ trước mọi người. Kể cả lúc đi họp phụ huynh, tôi đều bảo mẹ viết giấy ủy quyền để mẹ của Hoàng họp thay với lí do là mẹ tôi cần đi làm đều đặn. Có lẽ chỉ có Hoàng biết rõ về hoàn cảnh gia đình tôi, cậu ấy cũng đã từng khuyên tôi rất nhiều lần là nên chăm sóc mẹ nhiều hơn. Tôi luôn phớt lờ chúng, tôi không muốn họ thương hại hay nhìn thấy gia đình tôi như thế và tôi không muốn có một người mẹ như thế.

Cơm vừa chín, tôi dọn lên bàn ăn còn mẹ tôi thì vội rửa tay và ngồi lên bàn. Tôi bới cơm vào bát của mình và thưởng thức thức ăn trên bàn. Tôi không bao giờ bới cơm cho mẹ có lẽ đơn giản vì tôi không thích làm thế.

_ Con đi học vui chứ? – mẹ tôi đột nhiên hỏi

_ Chuyện ở lớp con, mẹ không cần quan tâm. – tôi trả lời với giọng bực bội và gay gắt.

Nói rồi mẹ tôi cũng im lặng không nói gì thêm nữa, nhưng hình như trong mắt mẹ tôi có cái gì đó nghẹn ngào. Tôi không ghét mẹ nhưng tôi không muốn có một người mẹ không được lành lặn như người khác. Có lẽ mẹ hãy trách sao cuộc sống lại không có mẹ một cặp mắt đầy đủ.

Một lát sau khi đã ăn tối và xong xuôi việc nhà, tôi lôi bài tập ở lớp ra và làm những gì có thể. Công việc của tôi là bán hàng cho một cửa hàng bánh mì khá lớn, vì họ bán hầu như tới khuya và có khi là suốt đêm nên tôi về nhà khá trễ vào mỗi tối.

Thời gian trôi nhanh như thổi, chỉ còn một tuần nữa là tôi chính thức bước vào kì thi cuối kì. Bài vở dường như trở nên nhiều hơn khiến tôi không thể hoàn thành nhanh để có thể đi làm. Chính vì vậy mà tôi thường học bài tới khuya suốt mấy ngày. Trước khi thi một ngày, khi về đến nhà thì đột nhiên ai đó đã quét dọn sạch sẽ nhà cửa. Bước vào bếp, mùi thức ăn thơm phức khiến tôi liền chạy lại bàn ăn ngay. Tôi thấy có mẩu giấy nhỏ trên bàn, vội mở ra xem

“Hôm nay mẹ phải ở lại làm thêm vì công ty có thanh tra trong hai ngày, công ty cần giữ vệ sinh tốt vì thế mà sáng mai mẹ mới về . À mẹ đã dọn dẹp nhà cửa và nấu cơm tối rồi, con chỉ cần thoải mái để ôn bài tốt rồi ngủ sớm nhé. Chúc con thi tốt!”

Những dòng chữ như trao cho tôi một cái gì đó lạ lắm mà tôi chẳng thế diễn tả hết bằng lời. Có cảm giác ai đó đã cho tôi thêm động lực để phấn đấu, cảm thấy được sự quan tâm từ mẹ. Nhưng lúc nào trong tâm trí tôi vẫn hiện diện lên là một người mẹ khuyết mất con mắt trái. Hình ảnh đó như ám ảnh trong tâm trí tôi hơn bao giờ hết.

Nói rồi tôi ngồi vào bàn ăn và thưởng thức những món ăn mẹ nấu. Đã lâu rồi tôi không có cái cảm giác ấm áp như thế, tất cả món đều đúng với sở thích của tôi. Giá như mẹ tôi có một cặp mắt lành lặn như bao người, giá như gia đình tôi khá giả hơn một chút, giá như tôi có thể tự hào với bạn bè về mẹ, giá như … Có lẽ trong tận đáy lòng tình yêu thương của mẹ khiến tôi cảm thấy vui nhưng rồi lại chợt buồn vì tôi chẳng thể chia sẻ niềm vui ấy với ai, đặc biệt là với bạn bè khi nói về người mẹ bị mù một con mắt.

Một lát sau tôi vào bàn ôn bài có lẽ do suốt mấy ngày qua tôi không ngủ đủ giấc nên khiến cơ thể mệt mỏi. Tôi thiếp đi lúc nào không biết, gió đêm nhẹ thôi khiến lòng người trở nên nhẹ nhàng và dễ chịu. Nó làm con người ta trút được cái áp lực, cái lo lắng vẫn luôn ám ảnh trong tâm trí.

Sáng hôm sau, tôi choàng mình tỉnh dậy trong cái nắng tinh mơ buổi sáng. Tôi nhìn ngó một lúc, chẳng có ai ở nhà, chắc mẹ tôi lại đi làm. Cũng còn khá sớm và chiếc đồng hồ báo thức chưa kịp kêu thì tôi đã thức dậy. Rồi đột nhiên cái chăn trên vai tôi rớt xuống đất khi tôi đứng lên. Tôi tự hỏi “Hôm qua rõ ràng mình ngủ thiếp đi và chẳng có ai ở nhà, sao cái chăn lại ở đây?”. Vội nhìn lên bàn học, tôi lại thấy có một mẫu giấy nhỏ “Con thi thật tốt nhé! – mẹ”. Lúc ấy tôi mới biết là hôm qua mẹ có về nhà, chắc mẹ lo tôi sẽ không khóa cửa đàng hoàng, trong mắt của mẹ tôi lúc nào cũng chỉ là đứa con nít. Chỉ là cái đứa chẳng thể làm nên việc gì và lúc nào mẹ cũng lo lắng đến thái quá khiến tôi phát bực.

Tôi soạn ba lô và kiểm tra thật kĩ để đến trường. Đây là một kì thi quan trọng nên tôi phải cố gắng hết sức. Bước tới cửa phòng thi, tôi vội vã đế ba lô bên ngoài và lấy những gì cần thiết. Môn đầu tiên là môn Toán  nhưng không biết lí do vì sao, tôi lục tung cả chiếc ba lô mà chả thấy máy tính đâu cả. Tôi hoảng hốt, và chả biết làm thế nào, thi Toán mà không có máy tính? “Làm sao có thể làm đúng và kịp thời gian kia chứ”, tôi tự nhủ trong hoang mang tột độ. Nhưng rồi tôi cũng bước vào phòng thi, trong đầu tôi không thế nhớ bất cứ thứ gì, tôi cảm thấy lo lắng hơn bao giờ hết, chưa kể sau đó tôi phải thi Hóa.

Trước giờ thi chỉ độ khoảng mười lăm phút, tôi nghe tiếng thầy Giám thị gọi vọng vào phòng:

_ Học sinh Trần Nguyễn Thùy Linh lớp 11A2 có phụ huynh cần gặp.

Nghe thế tôi liền vội vã chạy ra nhưng lại không biết xảy ra chuyện gì, tôi chưa bước ra cửa lớp thì đã thấy bóng dáng của mẹ.

_ Con để quên máy tính, cũng may mẹ đến kịp lúc! – mẹ tôi nói với tâm trạng lo lắng chẳng thua gì tôi.

Tôi cảm thấy vừa mừng nhưng cũng vừa bực dọc. Tôi không muốn mẹ đến trường chút nào, mọi người sẽ nói như thế nào khi thấy đôi mắt mẹ tôi như thế? Cả các bạn trong phòng thi sẽ nhìn tôi với đôi mắt thương hại thế nào?

_ Con cảm ơn, mẹ về được rồi!

Tôi vội bước vào phòng trong khi mẹ định nói gì đó nhưng rồi nghẹn lại. Tiếng trống bắt đầu làm bài vang lên lúc ấy. Tôi bắt đầu với bài thi mà không nghĩ ngợi gì nữa cả.

Chiều tôi về đến nhà với tâm trạng khá ổn, cũng thật may mắn vì tôi làm bài khá tốt. Mẹ tôi từ nhà bước ra với vẻ mặt tươi cười:

_ Con làm bài tốt chứ?

_ Tại sao hôm nay mẹ lại đến trường? Con đã bảo mẹ bao nhiêu lần rồi, con không muốn thầy cô hay bạn bè nhìn thấy mẹ? – tôi nói với vẻ khó chịu đồng thời con khá lớn tiếng.

_ Mẹ chỉ muốn đem máy tính đến để con thi, mẹ… mẹ không nghĩ là gây khó chịu với con như thế!

_ Chuyện của con, con không cần mẹ quan tâm.

Nói rồi tôi bỏ ra ngoài. Tôi đạp xe vòng vòng đâu đấy để bình tĩnh lại. Tôi đã rất vui mừng khi mẹ mang chiếc máy tính đến, tôi có thể làm bài tốt là nhờ mẹ nhưng… tại sao tôi lại cảm thấy bực bội đến lạ thường. Tôi có thể là đứa ngang bướng, ít khi nghe lời ai. Tôi luôn quan tâm đến việc người khác nhìn mình như thế nào, tôi luôn muốn trong mắt mọi người tôi có một cái nhìn tốt đẹp. Bởi lẽ chính vì mẹ không có con mắt trái mà tôi không thể hãnh diện khi nói về mẹ mình. Tôi cảm thấy đó là sự xấu hổ, tủi thân trước những người khác. Hàng trăm câu hỏi, hàng trăm những lí do cứ đặt ra, nó chỉ khiến tôi rơi vào một cái hố sâu không có lối thoát.

Vài ngày sau đó, tôi không nói với mẹ tiếng nào. Không khí ở nhà dường như trở nên u ám hơn bao giờ hết. Mỗi lần về nhà, tôi cảm giác như bước vào một thế giới mà ở đó tôi không hề có niềm vui.

Ở trường đang có một cuộc thi về chủ đề Văn hóa xã hội, mỗi nhóm thi khoảng tám học sinh để thực hiện một dự án nhỏ. Nhóm tôi có cả Hoàng, chúng tôi quyết định đến nhà một thành viên trong nhóm để thực hiện dự án. Tuy nhiên không thể ngờ rằng trong lúc bốc thăm chọn đến nhà ai, thì tôi lại là người bốc trúng phiếu bị đánh dấu. Chính vì vậy mà cả nhóm đã đến nhà tôi vào hôm chủ nhật. Thật may vì hôm ấy không phải ngày nghỉ của mẹ nên tôi có thể cho các bạn đến chơi đến chiều.

_ Hôm nay mẹ Linh không có ở nhà à? – Hoàng chợt hỏi tôi

Tôi lắc đầu, có lẽ Hoàng cũng biết mẹ đang đi làm.

_ Linh à, mình chưa thấy mẹ Linh bao giờ cả? – Quang hỏi tôi

_ Đúng đó, lần lần họp phụ huynh đầu năm và cả học kì một cũng không thấy mẹ Linh đi họp? Có chuyện gì sao? – Quỳnh Lam cũng vội vàng hỏi tôi

Tôi muốn mọi người tập trung vào dự án, cũng không muốn họ nhắc về vấn đề này. Tôi vội đánh trống lãng sang chuyện khác để mọi người đừng suy nghĩ đến nữa.

_ Mọi người chỗ này mình còn sai sót nhiều, nên cân nhặc chỉnh sửa lại cho phù hợp một chút nha. – tôi nói mặt cười trừ cho qua chuyện.

Một lúc sau đó, trong khi cả đám chúng tôi đang tập trung thì đột nhiên ai đó mở cửa bước vào, đó là bóng dáng quen thuộc của mẹ tôi, tôi sững sờ. Rõ ràng là giờ mới buổi trưa chiều, sao mẹ tôi lại về đúng lúc này kia chứ?

_ Bạn con đến chơi à Linh ?

Tôi vẫn đứng yên và vẫn chưa hết ngỡ ngàng, bao công sức lâu nay tôi luôn giữ gìn những ánh nhìn của bạn bè về tôi đã mất hết.

_ Cô là mẹ Linh ạ? – Huyền Phương vội lên tiếng.

_ Hôm bữa cháu thấy cô đến lớp đưa máy tính cho Linh nhưng cháu không dám chắc cô là mẹ cậu ấy!

_ Mắt trái của cô, nó …

Chưa đợi Lam dứt câu, tôi đã vội ngắt lời:

_ Các cậu về đi, hôm nay vậy là đủ rồi.

_ Nhưng… nhưng – mọi người cùng đồng thanh

_ Mình bảo mọi người về đi, chúng ta sẽ tiếp tục sau. – giọng tôi trở nên gay gắt hơn

Mọi người vôi dọn hết tài liệu rồi ra về, riêng Hoảng thì nhìn tôi với đôi mắt rất lạ. Có điều gì đó mà Hoàng muốn nói với tôi nhưng lại không thành lời được. Tôi có cảm giác khó chịu đến lạ lùng, nó khiến tôi trở nên cáu gắt và không ý thức được lời nói của mình. Rồi tất cả bạn tôi cũng ra về hết, chỉ còn tôi và mẹ ở nhà.

_ Tại sao mẹ về không nói con biết, mẹ có biết là chỉ vì mẹ mà… mà…

_ Sao con lại nói thế, mẹ không biết có bạn con ở nhà. Con cũng chưa từng chia sẻ gì với mẹ về bạn bè và trường lớp cả. Con có những người bạn dễ thương thất đấy! – mẹ tôi cười và nói.

_ Nhưng họ sẽ nghĩ con như thế nào khi nhìn thấy mẹ, họ sẽ nhìn con với đôi mắt thương hại mẹ có biết không?

_ Mẹ và con không làm gì sai trái cả, tại sao họ lại thương hại con chứ?

_ Chỉ vì… chỉ vì con có một người mẹ không hoàn hảo, vì mẹ không hề có… có được đôi mắt lành lặn như người khác, vì gia đình mình không… không khá giả như họ.

Tôi nói trong nghẹn ngào tiếng khóc rồi bỏ chạy ra ngoài. Trời bỗng chốc tối sầm lại dù mới về chiều, những cơn gió thổi một cách lạnh lẽo, vô hồn. Trời đổ mưa to, to lắm nhưng thể tiếng lòng tôi đang rối bời và đầy giống tố. Tôi luôn mơ ước có một gia đình tốt hơn thì có gì là sai, tôi luôn muốn có một người mẹ hoàn hảo thì có gì là không đúng? Tôi bước đi trong mưa thất thần, lúc đi qua con đường lớn có gì đó lao tới rất nhanh, ánh đèn khiến tôi chói mắt và chả thấy được gì. Một chiếc xe đang lao tới, lao tới với tốc độ rất nhanh. Chưa kịp hoàn hồn thì tôi đã bị đẩy sang bên đường, vội tỉnh dậy và người đã thế chỗ của tôi chính là… Mẹ

Tôi vội vàng chạy lại bên cạnh mẹ, đầu mẹ chảy máu rất nhiều, chiếc xe thì vội lao đi mất, tôi như khủng hoảng. Tôi cố lay mẹ xem thế nào, cổ họng tôi nghẹn lại, tôi không thể nói nên lời

_ Mẹ… mẹ… mẹ có sao không mẹ? Mẹ ơi… mẹ đừng bỏ con. Mẹ… Mẹ…

Mẹ tôi tay run run một cách yếu ớt nắm lấy tay tôi và cố gắng nói

_ Con đối xử với… với mẹ ra sao cũng… được. Mẹ chấp nhận… hết. Phải cố gắng… học tốt. Mẹ yêu con… nhiều… lắm – nói rồi mẹ buông tay, mắt nhắm tịt lại, tôi dường như đông cứng người và nước mắt chảy một cách vô thức. Nó cứ tuôn trào không dừng

_ Mẹ, mẹ ơi.Mẹ – tôi la thật lớn nhưng trong cái tiếng mưa tầm tã ấy, không ai nghe thấy tiếng la ấy cả

Đó là tiếng la của sự hối hận, sự nuối tiếc, sự kinh hoàng hay cũng là sự đau khổ.

Sau đó Hoàng đã chạy đến tìm tôi và mẹ và giúp đưa mẹ đến bệnh viện nhưng mọi thứ đã muộn màng. Mẹ tôi do mất quá nhiều máu và chấn thương quá nặng nên đã qua đời. Vài ngày sau đó họ hàng bên ngoại và cả bên nội giúp tôi chuẩn bị đám tang của mẹ. Hoàng và các bạn cũng đã an ủi để giúp tôi vượt qua cú sốc ấy. Tôi về nhà để soạn lại những đồ dùng và quần áo của mẹ. Trong ngăn tủ nhỏ đầu giường, tôi thấy có một cuốn số nhỏ, hình như là sổ thu chi gì đó của mẹ. Vội lật mấy trang ra xem, tôi thấy từng dòng chữ mẹ nắn nót

“Còn sáu tháng nữa là con yêu của mẹ chào đời rồi, mẹ và ba con đều rất vui, niềm vui không thể tả hết”

Hóa ra đây là cuốn nhật kí của mẹ, hằng đêm tôi cũng thường thấy mẹ hay ngồi vào bàn và cắm cúi viết gì đấy thì ra là viết nhật kí. Tôi vội mở tiếp các trang khác xem thế nào, mẹ hầu như ghi lại quá trình mang thai tôi thế nào. Đến trang giấy kia, những dòng chữ dường như khiến tôi không rời mắt

“Mẹ thật sự buồn khi con không có được đôi mắt lành lặn như bao người khác. Bác sĩ nói rất hiếm khi có trường hợp không có con mắt trái như con. Nhưng con yên tâm nhé, mẹ sẽ tìm cách cho con có đôi mắt như mọi người.”

“Trong lúc đi tìm người hiến mắt cho con, ba con bị tai nạn, mẹ buồn lắm nhưng mỗi khi thấy con cười mẹ như có thêm động lực để sống, mẹ và ba dành hết tình yêu cho con, mong con có được một cuộc sống hạnh phúc. Mẹ tin ba cũng mong con được vui và hai mẹ con ta sống tốt”

“Con cũng đã 3 tuổi, mẹ quyết định phẫu thuật đôi mắt mình để cây ghép cho con. Mẹ có thể khiếm khuyết nhưng mẹ muốn con của mẹ phải thật lành lặn, phải thật hạnh phúc. Mẹ vui khi bị mất đi con mắt ấy vì nó đã dành cho đứa con yêu quý của mẹ, hi vọng con luôn nhớ mẹ và ba vẫn mãi bên con”

Những dòng nhật kí mà mẹ tôi ghi khiến tôi như cảm thấy tội lỗi hơn. Những giọt nước mắt cứ rơi trên những dòng chữ viết, có lẽ nó là thứ giúp tôi nhớ đến mẹ nhiều hơn bao giờ hết. Cả ba, ba cũng hi sinh chỉ mong cho tôi được toàn vẹn như bao người, những dấng sinh thành ấy đã hi sinh cho tôi vì tôi mà làm mọi thứ.

Tôi đã từng là đứa trẻ khiếm khuyết, chính mẹ, người mà tôi đã xấu hổ vì không lành lặn như bao người lại là người trao cho tôi cuộc sống hạnh phúc như hiện tại. Mẹ đã hi sinh con mắt của chính mình để tôi có thể lành lặn như bao người. Ấy thế tôi lại xấu hổ về điều ấy, xấu hổ chỉ vì mẹ không như bao người khác. Mẹ đã luôn quan tâm, lo lắng cho tôi cho dù tôi ở đâu. Vẫn luôn trao cho tôi động lực, trao cho tôi những tình yêu mà có lẽ không ai trên Thế giới có. Chỉ có mẹ mới đem lại cho tôi một cuộc sống tốt, tại sao tôi lại có suy nghĩ rằng mẹ không xứng đáng là mẹ tôi, tại sao tôi lại không hãnh diện vì tôi có một người mẹ tuyệt vời đến vậy. Một người mẹ tảo tần vì con, một người mẹ quên thân mình, một người mẹ yêu con tha thiết.

Giá như thời gian có thể quay lại, giá như tôi đừng nghĩ xấu về mẹ, giá như tôi có thể làm gì đó cho mẹ, giá như … Chỉ vì sự ương bướng, bất hiếu và vô lễ của tôi mà mẹ đã ra đi mãi mãi. Tôi biết trên bầu trơi đêm ấy, ngôi sao tỏa sáng nhất chính là mẹ, mẹ luôn dõi theo tôi, tỏa sáng con đường đúng đắn để tôi đi. Có rất nhiều nơi ta ta đi đến nhưng chỉ có duy nhất một nơi gọi là nhà đó là nơi có mẹ, có gia đình. Thiên đường của những đứa trẻ là trong vòng tay của mẹ, của cha, trong tình yêu thương, quan tâm và chăm sóc. Có mẹ thì cuộc đời ta mới trọn vẹn, tôi cảm ơn thượng đế đã cho tôi một người mẹ vĩ đại như thế.

Nhật kí của mẹ sẽ là niềm tin, nơi dựa cho con nhìn lại những giây phút mẹ bên con, cho con nhìn lại những ngày tháng quý giá được yêu mẹ và cho con nhìn lại tội lỗi mà con gây ra. Nếu con có thể nói lời cuối cùng với mẹ, thì con chỉ muốn nói:

“Mẹ ơi con xin lỗi. Con cảm ơn mẹ vì tất cả những gì mẹ làm cho con. Con yêu mẹ rất nhiều, mẹ ơi!”

 


 Tin mới: 

Ra quân đội tuyển học sinh giỏi TP 2019

Ngày 4 – 03 – 2019, Trường trung học Thực hành ĐHSP đã có buổi họp mặt các học sinh giỏi trong đội tuyển HSG cấp TP trước ngày ra quân (đội tuyển Trường THTH gồm 106 thành viên gồm các môn Toán, Lý, Hóa, Sinh, Địa lí, Văn, Anh). Kỳ thi học sinh giỏi cấp TP năm 2019 được tổ chức tại Trường THPT chuyên Lê Hồng Phong, Trường THPT Trưng Vương, Trường THPT Bùi Thị Xuân. Đến dự có...

Kết quả cuộc thi thiết kế logo chào mừng kỷ niệm 20 năm thành lập Trường THTH ĐHSP TP.HCM

Kết quả cuộc thi thiết kế logo chào mừng kỷ niệm 20 năm thành lập Trường THTH ĐHSP TP.HCM STT Tên Lớp Giải 1 Lương Tiểu Vy 10CT Nhất 2 Văn Bội Hân 12CT Nhì 3 Văn Bội Hân 12CT Ba 4 Huỳnh Thiên Kim 10CT KK 5 Đào Võ Minh...
 

 Đang truy cập: 

Hiện có 1474 khách Trực tuyến

 Weblink 

 Truy Cập