SăÌc maÌ€u Trung há»c Thá»±c hà nh ÄHSP
Má»™t buổi sáng là bắt đầu của má»™t ngà y báºn rá»™n. Äáng lẽ là nhÆ° thế, má»™t buổi sáng bình thÆ°á»ng nhÆ° bao ngà y. Thức dáºy, Ä‘i đến trÆ°á»ng, ăn sáng, cố gắng hoà n thà nh bà i vở nhÆ° chất đống. Rồi chuông báo hết giá», rá»i khá»i trÆ°á»ng, vá» nhà rồi lại cắm đầu và o bà i vở. Má»™t ngà y dÆ°á»ng nhÆ° là trôi qua tháºt nhà m chán nhÆ° váºy! Không, không há». Những Ä‘iá»u tưởng chừng nhá» bé của Trung há»c Thá»±c hà nh, đã trá»™n lẫn vá»›i những việc là m “nhạt nhẽo†thÆ°á»ng ngà y để tạo nên má»™t ngà y khác vá»›i ngà y hôm qua và chắc chắn sẽ chẳng giống vá»›i ngà y mai, má»—i má»™t ngà y Ä‘á»u đầy những bất ngá» nhÆ° những món ăn mà tối má nấu, nó khiến ta băn khoăn nhÆ°ng trà n đầy sá»± mong chá», thèm muốn.
Trung há»c Thá»±c hà nh đã mang đến cho tôi những ngÆ°á»i bạn vá»›i những tÃnh cách khác nhau, nhÆ° má»™t bảng mà u đầy những sắc thái từ rá»±c rỡ nhất cho đến u tối nhất, từ những gam mà u nóng nhất, cho đến những gam mà u lạnh. Má»—i con ngÆ°á»i, má»—i mà u sắc nhÆ°ng lại tạo thà nh má»™t bức tranh chân tháºt, sống Ä‘á»™ng mà đẹp đẽ biết bao. Từ lúc bỡ ngỡ đặt chân và o ngôi trÆ°á»ng nà y, má»™t con ngÆ°á»i tìm sá»± má»›i mẻ nhÆ° tôi những tưởng rằng mình sẽ mãi không thể có được những kỉ niệm đẹp nhất thá»i cấp 3 nhÆ° tôi mong muốn, những tưởng rằng những gam mà u nóng sẽ chẳng thể hòa hợp được vá»›i những sắc lạnh để tôi có thể vẽ lên má»™t bức tranh, những tưởng rằng sẽ không có má»™t sá»± liên kết nà o có thể tồn tại. NhÆ°ng tôi đã sai! Trung há»c Thá»±c Hà nh mang đến cho tôi những gam mà u của hạnh phúc, buồn vui lẫn lá»™n hay những gam mà u kì lạ mà tôi chÆ°a từng biết đến để vẽ nên bức tranh mà tôi ấp ủ, má»™t bức tranh vá»›i đầy đủ gam mà u mà tôi yêu thÆ°Æ¡ng, trân trá»ng. Tôi gá»i bức tranh ấy là “Kỉ Niệmâ€. Bức tranh ấy mang mà u Xanh của cây nhạc ngá»±a, cái cây thân thÆ°Æ¡ng mà chúng tôi hay táºp văn nghệ ở đó; mà u Äá» nhẹ nhà ng theo là n váy đồng phục của trÆ°á»ng, mà u Äá» của lá»a trại và o Há»™i trại của trÆ°á»ng, của mùa phượng buồn khi phải chia tay vá»›i ghế nhà trÆ°á»ng, của cả những Ä‘am mê tuổi trẻ. Còn cả những mảng mà u há»—n Ä‘á»™n tượng trÆ°ng cho má»—i con ngÆ°á»i mà tôi đã từng gặp, những ngÆ°á»i để lại má»™t kỉ niệm trong tôi. Tất cả Ä‘á»u là những mà u sắc của Trung há»c Thá»±c hà nh.
Chỉ là trải lòng nho nhá» khi chẳng biết tÆ°Æ¡ng lai rồi sẽ vỠđâu, liệu tôi còn có thể giữ mãi bức tranh của mình, mang nó theo từng bÆ°á»›c Ä‘Æ°á»ng Ä‘á»i mà những mà u sắc tạo nên nó vẫn tÆ°Æ¡i đẹp mãi? Tôi Æ°á»›c mình có thể, để giữ mãi những nụ cÆ°á»i hay chỉ là phút giây ở Trung há»c Thá»±c hà nh…
“ Từ bức tranh
Em có thể gá»i tá»›i anh
Mà u của nắng?
Mà u của gió?
Mà u của những nụ cÆ°á»i?...
Em sẽ gá»i cả mà u Ä‘en, mà u buồn của ngà y ấy
Mà u mà em nhìn thấy khi phải tạm biệt nơi đây.
Mà u phượng Ä‘á» chia tay, em cÅ©ng há»a lên nốt
Trên ná»n xanh hồi há»™p, tạm biệt mái trÆ°á»ng nà y.â€
HỠvà tên: Huỳnh Lê Yến Thảo Lớp: 11.5
Ngà y hoà n thà nh: 10/10/2016