Thứ tư, 13 Tháng 4 2011 03:39 |
Câu chuyện thứ nhất
Tôi dừng xe sau đoàn người trên một ngã tư chờ đèn đỏ. Bên lề đường, một cụ già tiều tụy ngồi chìa cái nón rách ra mong mọi người thả vào vài đồng lẻ. Chẳng có ai động lòng. Có thể do mọi người nóng lòng chờ đèn xanh sắp bật lên, có thể vì không có tiền lẻ, có thể ngại lấy bóp tiền ra giữa đường… Còn tôi là vì đứng cách hơi xa không chen lên được.
|
Đọc thêm...
|
Thứ sáu, 25 Tháng 3 2011 07:40 |
Với cả tâm tình xin gửi lại…
Thân mến tặng khoa GDTH
Tôi phải về thôi, gửi tiếng cười ở lại Tếu táo cùng nhau tan biến muộn phiền Trò nói lái dẫu biết là muôn thuở Vẫn bất ngờ làm nghiêng ngả không gian.
|
Đọc thêm...
|
Thứ sáu, 25 Tháng 3 2011 07:28 |
Cố hương
Ngà ngà say, họ bắt đầu khích nhau. Thôi thì đủ chuyện. Nào là cuyện làm ăn, chuyện con cái. Khổ cho ông nào chỉ có con gái luôn bị xem thường… Chẳng hiểu thế nào, chuyện lại quay sang luận về chốn chôn nhau cắt rốn. A gọi B là dân cướp biển, C bảo B là dân cá gỗ…B nói C là dân “Tay gậy, tay bị khắp nơi tung hoành”. C vùng đứng bật dậy: Đấy là ngày xưa, quê tớ bây giờ lịch sự rồi, bây giờ phải là:
|
Đọc thêm...
|
Thứ sáu, 25 Tháng 3 2011 07:26 |
Muốn sống bao năm cũng được
Một lần, Trong chuyến tham quan Trung Quốc, chúng tôi ghé thăm một ngôi chùa lớn ở Thượng Hải. Hướng dẫn viên là người Trung Quốc còn rất trẻ có cái tên khó đọc, khó nhớ nên cậu ta nói chúng tôi cứ gọi là “Bò húc” cho dễ. Ở cổng vào có một cây khế, Bò húc dừng lại giới thiệu với cả đoàn rằng: đây là cây khế rất đặc biệt, nếu ai đứng cạnh nó và chụp hình một lần sẽ sống thêm được trăm tuổi. Không chờ cho cậu ta nói tiếp, mọi người tranh nhau chụp hình với cây. Người thì chụp trong tư thế ôm thân cây với vẻ mặt trầm tư, người thì nhẹ nhàng chạm vào lá cây…Ai nấy hăng hái và cảm thấy mình khoẻ hẳn lên.
|
Đọc thêm...
|
Thứ sáu, 25 Tháng 3 2011 06:13 |
Hương quê
Dừng chân ăn cháo cua đồng Nơi đây gió cả, mênh mông nắng vàng Bao giờ Rạch Miễu vắt sang Em về tiếp thị, đắt hàng cháo cua.
Bến Tre hè 2008.
|
Đọc thêm...
|
|
|
|
Trang 2 trong tổng số 3 |