Lá»i thầy dạy thuở ấy…
Â
Thầy dạy rằng trái tim không biết thứ tha là má»™t trái tim đã chết, con ngÆ°á»i không biết tha thứ vẫn chỉ là gá»— đá mà thôi.
Gá»i những ngÆ°á»i chèo đò mải miết giữa sông xÆ°a.
Gá»i thầy con, ngÆ°á»i mải miết chèo lái những dòng Ä‘á»i xuôi ngược…
Con còn nhá»› rõ hình bóng thầy trên bục giảng năm ấy. Mái tóc pha hÆ¡i sÆ°Æ¡ng, chiếc cặp sách cÅ©, nụ cÆ°á»i hằn những vết chân chim đượm mà u thá»i gian đã theo chúng con Ä‘i hết những năm tháng cuối của thuở há»c trò có lá»›n mà không có khôn…
Â
Â
Bụi phấn rÆ¡i rÆ¡i theo từng dòng thầy viết, rÆ¡i và o cả tâm hồn non ná»›t của chúng con những bà i há»c vá» cuá»™c Ä‘á»i.
Thuở ấy, chúng con nà o biết là m ngÆ°á»i phải có lấy má»™t Æ°á»›c mÆ¡, dù giản dị, nhá» nhoi hay cao sang to lá»›n. Chiếc bảng Ä‘en, từng trang giấy trắng, những lá»i giảng dạy của Thầy chÃnh là đoạn Ä‘Æ°á»ng dà i dẫn chúng con vá»›i những Æ°á»›c mÆ¡ đầu tiên ấy!
Thuở ấy, chúng con nà o biết cuá»™c Ä‘á»i chỉ có những bà tiên và ông bụt, rằng Lý Thông, mụ gì ghẻ, hay quá»· dữ chỉ có trong truyện mà thôi… Cuá»™c Ä‘á»i nà y vẫn luôn là bà i má»™t bà i toán khó, mà đi hết cả quãng Ä‘Æ°á»ng dà i chúng ta má»›i nháºn ra chẳng có lá»i giải nà o tốt hÆ¡n ngoà i hai từ “trải nghiệmâ€.
Thầy dạy rằng bÆ°á»›c và o Ä‘á»i chúng con cần có má»™t đôi mắt sáng và má»™t trái tim biết yêu thÆ°Æ¡ng, để đối tốt vá»›i những ngÆ°á»i ngay và tránh xa những toan tÃnh, bon chen của những kẻ Ä‘á»™c ác.
Thuở ấy, chúng con nà o biết “tha thứ†là má»™t Ä‘á»™ng từ đẹp nhất chỉ sau “yêuâ€. Thầy dạy chúng con đừng quay lÆ°ng vá»›i những ngÆ°á»i đã nháºn lá»—i, đừng mang ngõ cụt đến cho những ngÆ°á»i đã biết mình sai, đừng nhẫn tâm vá»›i những ngÆ°á»i đã biết quay lại… Thầy dạy rằng trái tim không biết thứ tha là má»™t trái tim đã chết, con ngÆ°á»i không biết tha thứ vẫn chỉ là gá»— đá mà thôi.
Thuở ấy, chúng con nà o biết cáºu bạn kia lấm lem bùn đất chỉ vì giúp ba cà y thêm ruá»™ng lúa, đâu biết cô bạn thỉnh thoảng ngủ gáºt trong lá»›p kia tối qua thức khuya trông em cho mẹ ốm, đâu biết cáºu bạn bên cạnh mình có ngÆ°á»i thân bệnh nặng nên bá» há»c thÆ°á»ng xuyên…
Chúng con vẫn chỉ là những đứa trẻ ngây thÆ¡ nhìn cuá»™c Ä‘á»i bằng má»™t ánh nhìn nhÆ° vốn dÄ©, mà vô tình lãng quên Ä‘i đằng sau nó có thể là cả má»™t câu chuyện dà i.
Thầy dạy chúng con hãy biết để ý và chăm sóc đến những ngÆ°á»i xung quanh, hãy biết trân trá»ng những Ä‘iá»u tưởng nhÆ° rất bình thÆ°á»ng nhÆ°ng vô cùng quý giá. Bởi có má»™t ngà y, yêu thÆ°Æ¡ng cÅ©ng có thể là quá muá»™n… khi mà hợt há»i và vô tâm đã bá» xa khoảng cách giữa những con ngÆ°á»i.
Thuở ấy, chúng con nà o biết cuá»™c Ä‘á»i luôn là những vòng quay. Những khúc gáºp, những quanh co, những thác ghá»nh luôn là má»™t phần không thể thiếu. Äừng mÆ¡ tưởng vá» cuá»™c Ä‘á»i là má»™t Ä‘Æ°á»ng thẳng… Nếu cuá»™c Ä‘á»i con không có những khúc ngoặt, hiển nhiên nó đã vô nghÄ©a Ä‘i rất nhiá»u rồi.
Thầy còn dạy chúng con phải biết ngẩng đầu trÆ°á»›c thất bại, đừng dừng lại khi phÃa trÆ°á»›c còn nhiá»u lắm những chông gai… Quá ná»a cuá»™c Ä‘á»i con đã sống nhÆ° lá»i thầy dạy, con lá»›n thêm má»™t chút rồi, thầy Æ¡i…
Dẫu đông dà i, hạ trắng, nắng gắt hay mưa giông…
Những ngÆ°á»i chèo đò vẫn mải miết qua sông Ä‘Æ°a khách…
Dẫu gió lạnh, đèn khuya, lÆ°ng áo má»ng…
Thầy tôi trăng hắt những đêm kia, vẫn mải miết chèo Ä‘á»i…
Nguồn : SÆ°u táºp (12.3)